Intro :
Giữa nơi hồng trần ta lạc bước ,một kiếp cô đơn cùng đồng hành
Dậm từng khúc tiếng sáo vi vu ,ta đi tìm nàng tìm tình thành hồng
Nàng là ai trong cõi đời ,để ta nối tiếp đoạn nhân duyên
Tìm nàng ta như cơn gió lướt giữa mây trời , trôi dạt khắp niên luân
Chàng là ai trong cõi đời ,để ta nối tiếp đoạn nhân duyên
Tìm chàng ta như cơn gió lướt giữa mây trời , trôi dạt khắp niên luân
Mộng trong hư ảo ,người sẽ lãng quên bài ca
Tim mang lớp bụi trần ,bởi vì sắc đẹp của loài hoa
Ver 1:
Ta ngao du khắp nhân gian ,tìm bóng nàng giữa biển người
Tự tâm họa dần bức tranh tình ,nét tuyệt sắc là tiếng cười
Ta chốn đây vẫn cố lạc quan ,với sự cô đơn luôn trói chặt
Đông hạ sang thu với ánh trăng tàn ,với từng tình khúc ta đối mặt
Đem lòng yêu nàng đi khắp bốn phương ,thân đã trái với thiên mệnh
Kiếp tình si ta không đoán được ,tơ vương hồng nhan đến quên mình
Lòng nguyện cầu vẫn muốn cố chấp ,để trở về được ngày tháng xưa
Tựa hư vô tâm can nứt rạn ,bức họa hiện rõ hình dáng mưa
Nẻo đường về hoa rơi khắp chốn ,ta phiêu bạt nơi đâu tìm nàng ?
Giữa ảo mộng mong manh tầm sắc ,vẻ đẹp tựa thực như hoa tiềm tàng
Ta cạn chén đến say ngất ,bương trãi nỗi nhớ vẫn tăng thêm
Kiếp hồng trần đời người ngắn ngủi ,thi sầu cầm khúc đến bên đêm
Mượn ánh trăng ta cùng phiêu lãng ,cùng túy tửu đi khắp nhân gian
Há việc gì chìm vào ảo mộng ,sầu bi gọi tiếng nàng ngân vang
Ta chôn mình giữa bốn góc bể ,ôm nàng vào lòng để tình thâm
Hãy bên ta hết trọn kiếp người ,để khắc cầm phổ tình nghìn năm
Mel:
Vầng nguyệt vân lâu đã in hằn bóng chàng
Mộng ta kết đôi trần gian
Người đâu còn chốn đây mình ta với sầu
Dệt mộng tam sinh đến nay không thành
Hồn ta phiêu cùng gió ngàn
Nợ duyên tình chẳng vay, duyên kiếp bên chàng
Ver 2:
Nắng chiếu rọi khắp cả xuân xanh đã khiến lòng ai xạm màu
Cổ tích cũ cũng chỉ riêng ta nên chẳng một ai chạm vào
Ước một làn mà ta gặp mặt đôi mắt của nàng tựa nhành bông
Cứ như thế mang tận trong lòng qua bao năm tháng lại thành mong
Đâu phải ai cũng ôm mộng đẹp xuân thu đông hạ đến ngàn năm
Trên nhân thế ta đâu độc tấu mà tim quặn thắt người càng đâm
Nếu nàng thăm về nơi lối cũ vẫn góc anh đào của xuân xưa
Đi tìm nàng đã hàng trăm thuở tìm đến trời đất cũng đung đưa
Có phải chẳng thân là lữ khách chẳng thể ôm được bóng hồng nhan
Chỉ ước mong dù kiếp phiêu bạt nhưng vẫn có nàng mãi cùng mang
Đi với nhau phiêu lưu khắp chốn cùng rời xa khỏi chốn phồn hoa
Sau phù vân ở đường chân trời ta sẽ cùng đến cánh đồng pha
Cũng không xa ở nơi tiên cảnh cùng họa bức bích ngọc lưu tình
Trên nhân thế là hàng vạn người nhưng sẽ chẳng ai được như mình
Chợt tình giấc sau cơn mộng mị ta lại thấy cảnh chốn phong ba
Tự cổ đã tình là tự khổ ta đây cố thoát mãi không ra
(Mel)