VÉN RÈM CHÂU
Nguyên tác: Hoắc Tôn; Lời: Lee Phú Quý
1. Nhẹ nét mi cong đường mày trong tranh này
Nỗi nhớ nhung luôn đầy vơi
Dù nhuộm thắm sắc mực tràn
Dù ngàn chữ có hoe vàng
Nữa đêm ngóng trông về chốn xa mờ.
Vừa nhấc tay lên, giấc mơ bỗng quay cuồng
Lòng cứ không nguôi chuyện xưa
Nàng quyến luyến chút hoa rơi
Cành hoa liễu đang đợi người về
Lặng yên nhớ mong mà cứ hao gầy.
[ĐK:]
Hà há ha….Hương vị môi này
Rèm châu ấy…vén lên là vì ai
Mà sao….chẳng thể ngủ yên
Ánh trăng buồn cứ soi tận lòng này.
2. Ngày sớm mai sương giăng giăng như mưa phùn
Ngọn gió lay bên cành non
Dòng nước chảy, cánh hoa rơi
Kề tay áo đang tuôn dòng lệ
Vì ai khảy lên từng tiếng tơ lòng.