Người là cơn gió chẳng thể chạm đến, giấc mơ chẳng thể đánh thức
Thiên đường không chung lối, nỗi đau chẳng thể phôi phai
Điếu thuốc châm chưa tàn khói, tay cũng chưa buông được
Không cam tâm lãng quên bóng hình
Người là cơn gió tìm hoài không thấy, vấn vươn nhòe trong nước mắt
Câu biệt li chưa nói, cớ sao người vội ra đi
Đông tàn cô đơn lạnh giá
Quên buồn trong men sầu
Con tim đau làm sao chữa lành
Phải chăng chưa từng đến, phải chăng chưa từng mong
Phải chăng chưa từng nói lời yêu
Chẳng trong vòng tay ai, chẳng ngốc nghếch như thế
Chờ đợi hoài một tình yêu khó phai
Và nếu có đôi lúc, người không quên được tôi
Một giây thôi có nhớ về tôi
Tôi sẽ lại ngu ngốc, vội bước đến bên người
Mặc kệ, bỏ lại hết phía sau
Người là cơn gió chẳng thể chạm đến, giấc mơ chẳng thể đánh thức
Thiên đường không chung lối, nỗi đau chẳng thể phôi phai
Điếu thuốc châm chưa tàn khói, tay cũng chưa buông được
Không cam tâm lãng quên bóng hình
Người là cơn gió tìm hoài không thấy, vấn vươn nhòe trong nước mắt
Câu biệt li chưa nói, cớ sao người vội ra đi
Đông tàn cô đơn lạnh giá
Quên buồn trong men sầu
Con tim kia làm sao chữa lành
Đau xé lòng