Ngày tháng vẫn lặng lẽ, một mình tôi bước trên đường, tìm đâu tự do ngày xưa, giờ thân này sao nặng trĩu với công việc, nhìn những bạn thân, giờ thành công lắm sang giàu, giọt nước mắt tôi rớt rơi xuống than trách số kiếp sao bất công nhiều, sáng tối chỉ là mì gói, thì làm sao có ai theo, tình yêu giờ như làn mây hoài trôi về đâu cùng gió lắm u sầu, nhà cũng chẳng có, ở trọ nên kiếp tha phương, nghèo nhưng chẳng gian dối điêu ngoa, cũng chẳng tham lam vật chất ai hết. Kiếp công nhân này chẳng giàu nhưng cao đầu, không lừa ai gạt ai trong đời, tiền mồ hôi không xin ai, và cũng chẳng sa vào tội lỗi, kiếp công nhân thì có tội chi ơi người, sao người mang lời chua cay này, đời ngày mai ai hơn ai chưa biết đâu chớ vội cười.