Hoa bay theo gió cuốn rụng đầy sân rêu, nhìn hoa tàn rụng rơi, Lan bâng khuâng tê tái tâm hồn bởi bao cay đắng dập dồn, tình đâu vừa tan theo khói sương, Lan khóc than trong tháng năm sầu thương. Mùi thiền đành quen câu muối dưa, mong lãng quên khổ đau ngày xưa.
(Vọng cổ)
Điệp ơi! tiếng mõ chuông đã chấm dấu cuộc tình duyên đầy trái ngang đau khổ, Lan phải lịm đời hoa trong nếp áo nâu (ư+++)... sòng. Lan vẫn từng đêm suối lệ tuôn dòng. Điệp ơi, lỡ rồi duyên hương lửa, Lan có tiếc gì một quãng ngày xanh. Thân bọt bèo dán kiếp mỏng manh, yêu làm chi rồi khổ lụy riêng mình. Bới tóc thề để lại bạn tình chung, gởi kiếp hoa tàn trong chuông khuya mõ sớm.
Xác hoa rơi như mảnh tim lòng tan vỡ, kể từ khi Điệp đã có gia đình, ai nỡ nhẫn tâm chia rẽ duyên tình. Lan sống làm sao với mối sầu tuyệt vọng mới gởi mình ẩn náo thiền môn. Đêm vào với niêu vắng cầu kinh, ngày quét lá bồ đề trước cổng, đời của Lan là một đời vô vọng, kiếp sống còn như ảo mộng mà thôi.
(Hát lối)
Điệp ơi! Lan xa Điệp để âm thầm đau khổ, Điệp hiểu giùm cảnh ngộ của Lan không ? Muôn đắng cay với tâm sự não nùng, ai giữ được tim lòng không rạn vỡ.
(Vọng cổ)
Điệp ơi! Lan cắt đứt dây chuông để rẽ chia đạo đời đôi ngã, nhìn theo bóng anh đi mà lã chã lệ tuông (ư+++)... dòng. Lệ sầu thương má phấn phai hồng. Tay rung rung nhặt mấy đài hoa rụng, cánh hoa tàn bởi trận cuồng phong. Điệp còn nhớ đến Lan không ?, thiền môn thăm viếng bạn lòng mà chi. Từ ngày lỡ mối tình si, thân em gởi cửa từ bi trọn đời.
Xác bướm cành Lan em đã vùi chôn trước ngõ như chôn lấp một đời hoa trong mõ sớm chuông chiều. Phật tự sầu ai cũng hoang vắng tiêu điều. Nơi liêu trung sau giờ sám hối, ngọn đèn tàn gió thổi hắt hiu. Điệp ơi, yêu bao nhiêu khổ lụy cũng bấy nhiêu, càng thương nhớ lại càng nhiều cay đắng. Tình đôi ta vẫn nặng sao cuộc tình duyên lại sớm chia lìa.
Điệp ơi! câu ân ái hãy chờ nhau kiếp khác, mối duyên đài hẹn lại buổi lai sinh. Đêm nay khi trước Phật đài vừa dứt mấy hồi kinh thì hồn Lan cũng lìa bỏ cuộc đời ô trược, bởi bao cay đắng đọa đày thể xác nên ngày nay sức mỏi hơi tàn. Chuông chùa nhẹ điểm vang vang như đưa tiễn một linh hồn vừa thoát tục.
Trần gian anh ở em về,
Tình Lan với Điệp đoạn lìa từ đây.