Ôm bao mộng mơ qua nhiều năm đi khắp bốn phương
Quay lưng lại xem chặng đường dài mình đã bước
Toàn là nuớc mắt lẫn khổ đau biết bao tổn thương
Nửa đời ghập ghềnh bão giông vẫn trắng bàn tay
Những lúc vấp ngã đôi bàn chân ta tự đứng lên
Nhân gian thị phi ôi lòng người đầy gian dối
Tận cùng của mọi đau khổ ngấn lệ rơi theo tháng năm
Chẳng một ai quan tâm đến bên ta hỏi thăm
Chợt nhận ra nhân gian chẳng có ai thật lòng
Chẳng có ai đến cạnh bên thương sót cho mình
Không may tôi gục ngã tôi lạc lối tôi quên đường về
Liệu còn ai quan tâm mà chạy đi tìm tôi
Cả nhân gian bao la chẳng có ai chân thành
Ngàn vết thương tôi chỉ mong sao nó mau lành
Nhiều năm qua tôi chỉ là vị khách cô đơn qua đường
Lặng lẽ đi ngang qua thế gian vô thường thôi