Nếu đã là quá khứ, vậy tại sao vẫn yêu họ chứ
Mây buồn khóc chơi vơi đổ chiều xuống thu vàng mòn lối
Trời làm mưa ngoài hiên rồi, còn làm mưa ở trong lòng tôi
Xót xa này chia bao nhiêu phần mới hết đắng cay
Một phần giữ lại phôi pha để nỗi nhớ kia chẳng phiền người ta
Hai phần mượn của thiết tha để ôm trọn mười phấn dối trá
Một đời yêu thương ai đếm hết
Biết bao nhiêu lời là thật và bao nhiêu lời là chót lưỡi nơi đầu môi
Người buông tay thì buông cho chót
Nếu rót đắng cay thì rót cho đầy
Chạm men say để quên đi hết
Ân tình xưa giờ này đã chết
Duyên chưa cạn mà sao duyên tan
Kiếp nhân sinh bao thứ lỡ làng
Đến yêu một người ông trời cũng bắt dở dang
Mượn buồn kia để đêm nay thức trắng
Nhấp chút rượu cay để thấy công bằng
Người bỏ ta vào trong những dối trá
Sao ngày xưa người gọi tất cả
Ta nặng lòng nên cứ uống mãi không thôi
Ta mượn say để quên đi hết đất trời
Để thấy người như lúc xưa chưa xa rồi tôi