Sống có lúc bao thăng trầm, người giả nhân giả nghĩa khó mà lần. Nước mắt cảm thông khi nhìn ta mang thất bại, sau lưng hả hê vỗ tay cười.
Thế mới thấu hiểu lòng người, phải khôn ngoan trước nanh vuốt trò đời. Những lúc tay trắng bao người thân cũng ngảnh mặt, chỉ ta với nỗi đau cô quạnh
Lúc khốn khó mấy ai nhìn, cố van xin chút ân tình, nhưng đâu Hương hoa toàn tô vẽ những dối trá, mặn đắng nước mắt chan hòa cơm.
Đạp lên nhân thế để bước đi một mình ta, dẫu cho ai đang dèm pha, nhân gian nhiều điêu ngoa
Người ta đã sắp xếp hết bao hầm chông, chẳng muốn ta được thành công, ôi lòng người thâm sâu.
Mai sau công danh ta nở hoa. nhớ lúc khốn khó ta tự bơi, ngọt bùi đã nếm trãi hết những trái đắng, đã thấu hết bao lòng nhân. Mấy ai là người thân.