Hôm nay sao lòng phơi phới
Đời như sang một trang mới
Mấy khi anh được em mời
Kem Bạch Đằng ở Lê Lợi
Cả đêm qua chỉ nhớ mắt môi Người
“Ôi thôi Tôi yêu Em ời!”
Bước ra nhà gặp Bà
Bà thấy nó chạy ngược chạy xuôi
Không qua mắt được Bà vì Bà bảo vì nó là “gà Bà nuôi”
Cả đêm chỉ nhìn điện thoại nó cười
“Ôi thôi nó yêu mất ời!”
Chọn mặc chiếc áo gió
Cũng lâu rồi không thấy nó
Mong hôm nay trời gió to
Em lạnh Anh đưa áo cho
Urban Clay, Calvin Klein
Không bớt lắng loo…
Ây Ây, Anh như người say, trên năm tầng mây
Loay hoay cuốn quay khi thấy Em cười ngay đây
Anh như người cây, không một lung lây
Ước rằng buổi hẹn giờ không phải là hôm nay
Váy trắng má hồng Người đẹp say sưa
Cháy nắng cả dòng xe chạy lưa thưa
May mắn trong lòng trời đẹp không mưa
“Anh ơi Em nè ! Đợi Em lâu chưaa..?”
Xoẹt ngang qua, chắc..Bác Xe Ôm đang vội Yah
Cầu Kênh Tẻ, kẹt..nên mới tới chân thôi Yah
Nàng ngồi sau, nên..tim Cậu đập liên hồi, Liên hồi x2
Hay là tinh đã phai? Hay Anh ta đã hết nhẫn nại?
Ai yêu ai hơn ai sao giờ thành ra Ai đúng ai sai
Hay Anh ta đã hết yêu tôi rồi
“Ôi thôi tôi điên mất thôi”
Em nhớ lại ngày hôm đó ánh mắt Anh ấy trông hơi lo
Anh đưa cho Em áo gió khi Em lỡ cất một tiếng ho
Một mình suy tư cả tối chỉ mong lại được nghe Anh cười
Em biết Em yêu mất ời
Bing Bing Bing, Ting Ting Ting
Tin nhắn của ai mắt Em sáng như bình minh
Lại cười một mình, như ai tỏ tình
Em bật người dậy tìm bộ áo trông thật xinh
“Anh thèm kem Bặch Đằng ở Lê Lợi
Ôi thôi Anh nhớ Em ời!”