Cho em xin lỗi đã không miệt mài
Chưa thể làm tròn bổn phận của người con gái
Nhận ra sai trái vẫn cố chấp lặng im giữ lại
Ép buộc anh phải mở ra lòng nhân ái
Thời niên thiếu ai hiểu
Sâu đậm thiết tha bao nhiêu
Nghị lực em đây mềm yếu
Dù nâng niu mà chẳng thể níu
Tình yêu quá hiu hắt
Con đường cách chia đôi ngăn
Làm sao có thể vùi lấp để mất mát lành lặn
Điều khổ tâm như mũi tên đâm thật sâu vào tim nhói đau
Em vẫn can tâm một lòng nguyện cầu anh bình yên nơi đâu
Tình cảm bao năm nung nấu dẫu tại sao phải xa cách nhau
Phấn đấu nhưng vẫn ôm sầu lau nước mắt sau cơn mưa ngâu
Cuộc đời mang bao ai oán khiến phận anh trở nên héo hon
Đến lúc nước chảy đá mòn sự níu kéo trở nên bi quan
Tầm thường sao đem mong ước trước mặt anh tỏ ra đáng thương
Rước hết tâm tư u buồn em muốn vá nhưng đã quá muộn