Người đi, đi về nơi rất xa
Đi về nơi phía hoàng hôn đang xuống buông vào đêm tối
Chẳng lẽ, em đành tâm gạt đi tat ca
Em đành tâm rời xa những gì ta đắp xây bấy lâu
Từ phía sau lưng ôm trọn cả ngàn nỗi nhớ
Để cứ đêm khi về khuya ,lòng anh vẫn mơ
Dù anh đã cố gắng quên đi
Sao nỗi nhớ càng lớn thêm
Đời khi thiếu em liệu vui
Những tháng ngày khi xưa tan biến, giờ chỉ là những kỷ niệm thôi
Cứ nghĩ rằng cùng nhau đi tiếp, hết trọn kiếp này
Đời còn lâu, lòng thì đau bời anh cứ nuôi hy vọng
Ngày mà em sẽ quay lại, sao thật mong manh
Chúng ta đành rời xa nhau mãi, giọt nước đầy rồi se tràn ly
Mang trong mình cái tôi quá lớn, em thật ích kỉ
Một người đau , một người vui khi
Nhìn nhau lúc phân li
Để bao yêu dấu nơi này hòa vào nỗi đau..