Người đừng nghĩ tôi vui
Nào nhà cao cửa rộng
Tôi lắm bạc nhiều tiền
Kẻ đón người đưa đắm say men tình
Đêm đêm tôi nhốt mình vào chén đắng.
Người đừng nghĩ tôi ngoan
Tôi cúi đầu vâng dạ
Vì lẽ sống ở đời
Chịu bao đắng cay nuốt bao tủi hờn
Ôi thế gian bao người
Có bao người hiểu được lòng nhau.
Đêm trắng đêm nước mắt đắng Lòng
Trào dâng khóe mi
Hỏi thế gian mấy ai được gì
Mấy ai được gì rồi một ngày nhắm mắt ra đi.
Chuyện đời hợp rồi tan
Nghèo buồn cho số phận
Giàu ganh ghét là thường
Người hãy nhìn đi thân xác điêu tàn
Giàu nghèo đều giống như nhau.