Đò chiều cập bến tình nhân.
Đò ngang đò dọc đò nào em mong
Thả neo người thả bến trong đừng neo bến đục
Khổ công khổ công em (ớ) chờ.
Hỏi người em chẳng ngại sương gió.
Hỏi người em chẳng ngại nắng mưa
Hơ hớ hờ mà sao bên anh
Em thấy mình mỏng manh đến lạ.
Như cánh buồm lạc giữa ngàn khơi
Em như cánh buồm lạc giữa ngàn khơi
Đời giông bão em chưa qua với đời
Rứa mà yêu anh em dịu ngọt
Chỉ anh mới biết phải không anh?
Phải không em dịu ngọt đến mềm lòng.
Chiều vàng cởi áo người thương
Mà buông lời ngọc cho lòng tơ vương.
Ngại môi ngại mắt em trông ngại đai
Vận yếm để không để không sao (ớ)
Đành ngại ngùng dâng khóe mắt
Ngại ngùng vai xiết vai (ơ, ớ, ờ)
Tựa như mơ em biết mình ngu ngơ đến lạ
Nên buộc mình giữa mấy dây tơ
Em lỡ buộc mình giữa mấy dây tơ
Đời giông bão em chưa qua với đời
Rứa mà yêu anh em dịu ngọt
Chỉ anh mới biết phải không anh?
Phải không em dịu ngọt đến mềm lòng.
Bến tình ngang dọc, ngang dọc, đò ngang
Thân này, thân này thiếp (ớ) gửi đò chàng chàng ơi