Sống cho đi bởi vì ai
Nghĩ đến đâu cũng thấy sai
Đã từng muốn yêu thương là hết một lòng
Đã từng mong không quá lý trí, nhưng vẫn vào tròng
Chỉ có thể dứt khoát một lần
Tìm thấy lối thoát đau gấp vạn lần
Nhưng sao thế
Đôi chân sao vẫn chần chừ
Mình cho bao nhiêu là vừa?
Bản thân dành cho bao nhiêu còn chừa?
Biết khi nào, trả lời ra sao?
Hết rồi tôi ơi!
Mọi điều trôi đi lỡ làng, chẳng đến đâu
Trách thân để đến cuối tiếc nuối trông chờ
vào thứ nay đã phai mờ
Cho đến bây giờ nhặt về những tan vỡ
Đã từng cố nương theo vì muốn cho xong
Đã từng chiều lòng của tất cả, xoay mãi một vòng
Chỉ mong bóc ngắn nhưng cắn dài
Chỉ mong mọi thứ tốt nhất ở lại
Tham lam thế!
Sau tất cả không được gì
Chạy theo đáp ứng đủ điều
Làm cho người khác thấy thích thật nhiều
Có thương người nhìn ở trong gương?
Hết rồi tôi ơi!
Mọi điều trôi đi lỡ làng, chẳng đến đâu
Trách thân để đến cuối tiếc nuối trông chờ
vào thứ nay đã phai mờ
Cho đến bây giờ nhặt về những tan vỡ
Trải qua suốt quãng đường
cứ đi ngược ý chí
Thỏa hiệp với chính mình,
làm trái đi điều ước muốn
Tàn tiệc ta còn lại gì, ta còn lại gì, ta còn điều chi
Chuyện chẳng quay đầu trở lại, quay đầu trở lại chung một trạng thái
Hiện tại có gì của mình, có gì của mình, của mình gì đâu
Giành lại những điều thuộc về...những điều thuộc về…
Những điều chôn giấu…
Hết rồi tôi ơi!
Mọi điều trôi đi lỡ làng, chẳng đến đâu
Trách thân để đến cuối tiếc nuối trông chờ
vào thứ nay đã phai mờ
Cho đến bây giờ nhặt về những tan vỡ
Trách ai bây giờ? Trách ai…
Cho đến bây giờ nhặt về những tan vỡ…