Chiều trên bến sông quê, em nhìn quanh còn mấy ai qua đò, người bây giờ ở đâu, cho lòng em thấp thỏm lo âu, bầy chim chiều gọi nhau, bao yêu thương em gởi trong tay chèo, nắng phai màu hoàng hôn, anh người dưng cớ sao em mong hoài.
Đò em sắp qua sông, ai chạy theo gọi ới cô đưa đò, nụ cười hiền thật quen, cho lòng em tan hết lo âu, người theo đò về đâu, ngân nga chi điệu hát lý qua cầu, trong nắng chiều hoàng hôn, anh người dưng chèo tiếp cô đưa đò.
Nhìn bầy lục bình trôi, anh đưa tay ra hái bông hoa tươi, cài lên mái tóc em, bao lời yêu anh nói với em, lòng rộn ràng yêu thương, khi con bướm nó bay qua tường, bướm có qua bên này, nhớ về lại bên tôi.
Trời chiều làm cơn giông, bao lâu nay không thấy anh qua đò, chiều tim tím bìm bịp kêu, em ngồi nghe tiếng pháo buồn thiu, đò miệt mài qua sông, em đâu hay con bướm bay ra đồng, bông bí cô đơn trên giàn , đám lục bình 1 mình trôi sông.
Trời chiều làm cơn giông, em đâu hay ai đã quên con đò, ai đánh rơi câu hò, câu lý một thời tụi mình qua sông. Ai nỡ quên câu hò, câu lý buồn, một mình qua sông.