Nhìn từng cơn sóng xô cuốn hạt cát xa nơi bến bờ
Nhìn bầu trời không nắng làm mây đen mịt mờ phủ giăng
sao đời lại tàn nhẫn để vầng trăng lơ lửng giữa trời một khi nắng lên rồi đâu ai cần tới
lấy hết nước mắt dành cho người mình yêu nhất
mà chẳng thể khỏa lấp đi hết nổi đau em tặng
giọt long lanh trên mi tình tôi ai nỡ mang đi
Cánh hoa cuối đầu thân xác úa si vì ôm bao khổ lụy
Tưởng rằng khi lấy con tim mình ra khâu thì những vết đau sẽ tan mau
nào ngờ càng khâu càng đau càng nhớ có quên được đâu
Mùa thu thay lá em cũng thay lòng bỏ mặt thu chết chạy theo gió đông
Câu hứa trăm năm mình đã nghe nhầm nên giờ lao tâm
Ngọt ngào nào cũng hóa ra lừa dối Vừa mới đây thôi vẫn còn chung lối
hạnh phúc hay khổ đau chỉ cách nhau bằng lời nói
Vội vàng ký ức anh chưa đặt tên
Vì những Nỗi đau cứ mãi tìm đến em tựa vào ai còn anh anh tựa vào cay đắng