Anh lại phải kéo về chuỗi ngày đầu của dòng tin nhắn
Hình trong messenger còn lưu, ừ vẫn còn xinh lắm
Vội đặt bàn tay lên nửa bên trán
Nghĩ về cái gì đây chuyện xảy ra em nghĩ nên, đáng ?
Em quý giá hơn cả tài sản, tiếc anh không phải là người cấm cố
Cầm điện thoại trên tay, nhưng anh không nghĩ là mình nên bấm số
Nhớ về tả áo dài, em thướt tha trên con đường quen
Rồi vào lại mấy tập tin cũ, vẫn những bức ảnh hai ta thường xem
Cuộc đối thoại thì vẫn còn đó, tiếc hôm nay không thể tiếp tục
Em không thích lắng nghe, anh cũng không giỏi về phần thuyết phục
Nhiều thứ mình đã trải qua, dần tan biến chỉ trong nháy mắt
Nhìn em mỉm môi cười, đủ làm con tim anh đây thấy thắt
Có còn đâu những ngày bình yên, chuyện của ngày tháng đó
Chứa bao nhiêu kĩ niệm, rồi cũng quay về một màu trắng xóa
Điếu thuốc lá lại phải gắn bó, cùng tâm trạng biết đến bao lâu
Không cần em an ủi, anh vẫn như vậy chứ có sao đâu
Anh vẫn như vậy chứ có sao đâu
Chỉ tiếc đi vài lời hứa, hôm nào vừa nói chưa thể trao nhau
Với nỗi buồn anh đã quá quen, không cần ai phải quá khen
Anh hòa mình vào từng nét bút, với ly cafe có màu đá đen
Anh hòa mình vào từng nét bút.
Chắc do ông trời thôi em, chưa thể tìm được một người ghép Phúc
Vẫn nghe tiếng em nói ở đâu đây, như chưa từng một lần biệt ly
Nếu anh có gạt em, thì lần này là nói thiệt (....)
Anh không thể nào nhắc tên em...
Anh phải cố mà để quên em...
Nếu thời gian mà có lặp lại...
Mong không phải ai khác, giúp con tim này một lần đập lại.