Verse 1:
Em
Là tia nắng ngang đời anh
Rọi qua góc tường
Bủa vây nỗi buồn
Nhìn em,
Anh ngỡ như đang chìm
Trong trời hoa
Có nắng vàng, bên tiếng đàn
Em làm tim xuyến xao bao đêm đắm chìm
Đọng trong mắt người
Là muôn tiếng cười.
Bình yên, là khi anh thấy em cười, thật tươi
Giá như có lần để anh được nói hết một lời.
Chorus:
Anh, đã thương nhớ em, em đâu có hay
Nếu như lúc ấy anh ôm chặt lấy em
Anh biết có nói cũng đã muộn rồi
Mất em, anh mất đi một đời
Sẽ luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn bình yên
Đành thôi, đành mang giấc mơ uyên ương đến nơi xa xôi
Một nơi mây không nắng không mưa cũng không em
Cho anh gửi lại đây, bao thương nhớ
Với những khúc hát mang hình bóng em
Rằng anh đã yêu thương một người
Người con gái mang tên loài hoa…trong sương
Verse 2:
Em làm tim xuyến xao bao đêm đắm chìm
Đọng trong mắt người
Muôn vàn điều ước
Bình yên, là khi anh thấy, em hạnh phúc
Anh ước anh dám một gần bên và nói hết
Chorus 2:
Rằng anh, đã thương nhớ em em đâu có hay
Nếu như lúc ấy anh ôm chặt lấy em
Anh biết có nói cũng đã muộn rồi
Mất em, anh mất đi một đời
Sẽ luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn bình yên
Vậy anh, đành mang giấc mơ bên em đến nơi xa xôi
Một nơi mây trắng mưa xanh nhưng ko có em
Xin gửi vào mây bao thương nhớ
Với những khúc hát mang hình bóng em
Rằng anh đã yêu em thật nhiều
Rằng anh muốn xin em đừng đi
Em…