Chẳng biết ta là ai trong nhân thế
Đơn phương mình ta
Trong màn đêm
Ta đùa vui với trăng
Ta ngạo nghễ
Cố quá lại thành ra quá cố
Đôi bàn chân chai dần theo tháng năm
Vấp ngã bao lần sao vẫn mắc
Ta dần quen
Men dần say
Kiếp người như áng mây
Nhìn bầu trời
Bão giông cuộc đời
Giúp ta một thời
Thấy ra được mặt trời
Đk :
Từ trong tâm nhìn thấu nhân quả
Mọi sân si cũng chỉ thoáng qua
Lòng bao dung từ bi hỷ xả
Tựa như Phật Thích Ca
Người đời coi khinh thì ta cứ mặc
Kệ cười cho qua mình ta với ta
Trời và đất này đã an bài
Cứ ung dung tự tại