Sao em không thôi nghĩ, về người anh thương
Cô ấy làm cho hai ta bỗng, dưng hóa bình thường
Đôi khi rơi nước mắt, khi trời đang mưa
Có anh rồi cô ấy hạnh phúc, em thì chưa!
Cứ nghĩ rằng em sai nhưng em biết hết rồi
Dốc hết lòng thương anh, nhưng anh vẫn rất tồi
Có lẽ là khi yêu thương anh, chỉ biết phản bội,
Hết thương rồi, cũng đến lúc đau mà thôi.
Có lẽ do em vụng về, giữ yêu thương cũng không thể
Bởi vì bên em, anh luôn mơ nhiều hơn thế
Bầu trời hôm ấy như có giông bão
Chúng ta xa nhau rồi sao?
Vậy mà bao lâu nay em vẫn như còn thương.
Hứa thương nhau em còn chờ, nhưng sao đau đến không ngờ
Rồi lại khóc khi không cho mình nhung nhớ
Bởi vì em thương anh hơn cô ấy,
Cớ sao anh luôn không thấy,
Rời xa nhau nhưng em, em chưa từng buông tay.