anh còn nhớ 24/7 cuộc gọi bên facetime
em kể anh nghe về lần đầu tiêng em nắm bàn tay nam
học chung trường, về cùng hướng, nãy sinh tình yêu đầu
câu trả lời thì em đã rõ khi nó thỏa mãng được yêu cầu
em kể anh nghe về 1 gia đình luôn làm em ám ảnh
ngôi nhà màu hồng của em từng mong đã chia thành 8 mảnh
những vết bầm, để lại sẹo đến nay vẫn không lành
tuổi 18 của đứa con gái dấn thân vào trong ngành
em kể anh nghe những con đường bước chân em để dấu
và 2 lần phòng bác sĩ đã làm em chảy máu
cả 2 lần chung 1 người đã làm em tin thêm
sau lần đó rằng em mới biết ông trời không linh thiêng
em kể anh nghe....bao nguyên vọng mà em hằng ao ước
nếu thật hiện được những điều đó.... em muốn bỏ qua niềm đau trước
em muốn 1 căn nhà nhỏ, đâu nhất thiết phải sang trọng
1 người chồng tốt vài đứa con ngoan mới chính là quan trọng
hôm đó em kể tới khang họng.... khàn giọng
xong lấy tay... vọi che đi giọt nước mắt....còn đang động...
trên má... thấy tâm trạng em không khá.....
anh chả biết nói gì thêm
khuyên em ngủ sớm.... thức chi giờ này cũng 12h đêm
em lạnh lùng đáp trả cảm ơn anh người lắng nghe
rồi khẻ cười miệng còn nói ghét nhất cái vị đắng, the
tiếng cúp máy bên kia đầu dây đây gọi lại không bắt
'' em à nếu.... thời gian quay lại... anh muốn vậy hoài không tắt ''
câu chuyện lập lại sau vài ngày em mất