Ai đem thân ta vùi vào tình yêu nơi nhân gian không biết?
Luôn luôn đi sau cùng mọi buồn lo vẽ lên miệng đời.
Miệng đời nhỏ to,dù gian khó,ta vẫn luôn cười.
Sống mãi với một tình yêu nơi xa xôi.
Một mình ta thả trôi đi bao tháng năm suy tư khờ dại.
Người ta nói tình yêu sau bao năm tháng cũng sẽ nhạt phai.
Vứt hết những muộn phiền trôi xa và ánh sáng sẽ vẫy gọi tên ta.
Bạn ơi, bạn ơi đừng suy nữa nhá...
Ngày qua tháng lại dòng lưu bút ta trao về người...
Đừng hoài hoang phí dù thời gian sẽ chở về sớm thôi!
Ánh mặt trời cùng nắng trong veo say tên người...
Mình đã có nhau nên bạn đừng quên nha!
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Qua bao khốn khó ta mới được là của nhau.
Nhìn bạn đẹp trai dung nhan cứ bao là ngầu.
Rồi bước chân xuống phố thị , vội ăn nhanh cái bánh mì.
Rồi nghĩ cách làm sao để trốn Mr. Giám Thị.
Lâu lâu không gặp tự nhiên thấy nhớ nhung.
Cuối tuần bạn rảnh qua nhà tôi tiệc tùng.
Ơ sao thằng kia mày im thế?
Thích thì cứ đến làm sao phải ngại ngùng?
Trong cuộc đời ta đã từng có kí ức đẹp.
Tương tư tình cảm là thứ bản thân bắt buộc ta đem.
Điểm 9 điểm 10 là thứ cho người ta xem.
Nhưng mà lời mắng ngọt ngào của cô là thứ mà ta phải gém.
Ta cầm lời thư nét bút trao tầm tay.
Để thấy nụ cười cô mỗi sớm mai khi thức dậy.
Bây giờ hay sau này tình cảm ta vẫn vậy.
Dành trọn một chữ yêu và hôn nhẹ đôi bàn tay.
Ngày qua tháng lại dòng lưu bút ta trao về người...
Đừng hoài hoang phí dù thời gian sẽ chở về sớm thôi!
Ánh mặt trời cùng nắng trong veo say tên người...
Mình đã có nhau nên bạn đừng quên nha!
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về...
Hãy cho tôi trở về... trở về... về...