Em cô đơn trong chính lựa chọn của mình
Tô thêm son, che bớt vị đắng của tình
Sao em không dứt khoát dù chỉ một lần
Để cơn đau ngủ yên lành cuối trạm dừng chân
Giá như mà anh có thể cảm nhận hết
Rằng con tim em đôi khi cũng biết mệt
Sát ngay bên đời mà cớ sao xa vời
Chơi vơi không bến đợi
Lúc anh cần, em đậm sâu,
Vậy lúc em cần anh ở đâu?
Nhiều khi tổn thương đến mức chẳng thể thốt thành câu.
Nếu có thể, xin thời gian hãy trả anh lại như lúc đầu,
Ngày anh nâng niu cánh hoa chưa phai màu.
Đến lúc rồi, đau lòng nhưng chẳng thể ở lại nên đành đi
Đây sẽ là lần sau cuối ướt nhòa đôi hàng mi
Ánh dương tàn, để lại hằng vạn kỉ niệm không thể phai
Phải cố gượng dậy bước đi cho ngày mai.
Ai đưa ô che mát, hẹn hứa muôn đời
Mà nay mây đen kéo quanh phủ kín nơi nơi
Chưa phân bua, than trách dẫu chỉ nửa lời
Ý do trời muốn ta chia rời
Giá như mà anh có thể cảm nhận hết
Rằng con tim em đôi khi cũng biết mệt
Sát ngay bên đời mà cớ sao xa vời
Chơi vơi không bến đợi