Chuyện về người thiếu nữ, thơ ngây ở tuổi xuân thì
Nàng như hoa trinh nữ, e thẹn mọc phía ven đường
Thu mình khi giông bão, nàng đẹp nhất bên ánh mặt trời
Chưa một lần thương ai trong đời.
Rồi một hôm ai đó nâng niu một đóa hoa dại
Chuyện tình yêu từ đó trong em nhìn thấy tương lai
Bao lần qua ngỏ ý, nàng đồng ý cất bước theo chồng
Thiệp hồng em báo tin anh thấy đau lòng.
Vì lòng tương tư , từ lâu mà chẳng nói ra
Nghe tiếng pháo hồng, thuyền xưa về nơi bến lạ
Phải chi ngày ấy, ngỏ lời để em hiểu ra
Hai tiếng thương em, vụn vỡ màu hoa vươn sầu…
Nghĩ rằng đời em, cuộc sống tràn đầy gấm hoa
Nhưng có đâu ngờ, hoa úa tàn phai tháng ngày
Mẹ cha thăm hỏi, ngậm ngùi lệ nhòa đắng cay
Lỡ mối duyên đầu, thương em phận đời làm dâu.