Nắng cuối đường vẫn còn vương , cớ sao anh và em giờ chẳng chung hướng , một lần yêu là trọn đời , một lần xa là mong đợi , đừng nói xa nhau là tại duyên ...
Khi màn đêm dẫn lối e chờ a mỗi tối , thấy anh ngồi yên chẳng nói , vậy thì một làn tóc rối chẳng cần phải để tâm vì a chẳng nhìn
Thay bộ quần áo mới để cùng a đi chơi như mỗi ngày, mà chờ mãi người lại để e đợi
Đừng trách e tại sao lại quá vội vã ! Anh chẳng cần cớ sao mình phải để tâm , vậy cứ đi anh chẳng cần níu kéo cách xa nhau vì ta không 1 lòng
Cớ sao trách tại duyên ? Do ta mà!