Xa em một ngày, không bên em một ngày anh nghe như trôi qua đã một năm,
Hai mươi tư trên bảy yêu em xuyên đêm ngày nhưng anh đâu biết em cho anh rơi chín tầng mây,
Lần đầu gặp em đã đảo điên, tự dâng hiến trọn con tim vì nụ cười duyên một nàng thơ ở trong mơ làm anh nhớ anh như kẻ khờ vì em,
Nhớ em trở thành thói quen,
Rồi khi anh thấy người nào đấy cùng em say rồi đôi tay đang chặt đôi tay, màn đêm trôi mà đôi môi không rời đôi môi,
Anh như kẻ tồi một mình ngẫn ngơ chỉ biết giả vờ.
Đk:
Mình như kẻ ngốc đứng một mình, Khóc! Khóc! Khóc! Một mình rồi che giấu đi những ân tình mãi mãi giữ riêng mình và đâu có ai vì ai đổi thay như chong chóng quay
Đành như cơn gió, gió vô hình, Lướt Lướt Lướt vô tình nhanh như cách em trao cho mình dăm ba câu ngôn tình, làm anh chết trong lặng thinh rồi nhớ ra anh khóc một mình!