Rồi từng ngày mệt nhoài chẳng ai thấy
Lạnh lẽo cô đơn ôm thân xác hao gầy
Em đang nơi đâu có hay đêm thâu
Riêng mình anh bơ vơ ngồi gom những nỗi sầu
Từng giọt lệ thật buồn nhẹ rơi xuống
Mặn đắng trên môi sao không nói nên lời
Khi xưa yêu nhau biết đâu mai sau
Yêu là thương đau đẹp mấy cũng úa nhàu
Đành buông đôi bàn tay
Vì ai kia đổi thay
Ngàn câu hứa như hạt tuyết rơi biến tan rồi
Gieo vấn vương trong tôi rồi bạc như là vôi
Giờ nơi xa xôi em có nhớ về tôi
Tình yêu kia là chi
Vì sao yêu cuồng si
Mà đâu biết yêu là hố sâu chốn ngục tù
Mang nỗi đau thiên thu giờ nhận ra mình ngu
Ngày xưa yêu em thật giống như kẻ mù