Tao đã quen cuộc sống lang thang
Nên đừng hỏi tao lênh đênh quá
Nhà tao nghèo chứ đâu Có sang
Nên làm mãi mà đâu thấy khá
Sáng thì ráng đi làm công ty
Chiều về thì tao viết ráp
Cuộc sống tao thấy đôi khi
Dóng y như một tờ giấy nháp
Nhưng tao vẫn phải cố gắng
Hứa với đời đéo thua một ai
Tao cũng có con vợ lo lắng
Hứa với lòng đừng làm gì sai
Cuộc sống này phải tự mưu sinh
chứ hơi đâu mà chờ người khác giúp
Đừng để cho người ta khinh
Rồi lúc đó lại ngại tiếp xúc
Đồng hồ là thứ đi mãi
Nó đâu có nhà mà để về đâu
Thời gian cứ trôi đi mãi
Có ai lấy lại được những gì đâu
Ờ cuộc đời là thế
Phải cố gắng trước khi thành tro
Đừng đợi mình tàn phế
Rồi ợ nhà , như ợ trong kho
Muốn thành công một việc nào đó
Hay lấy cái khó mà làm động lực
Rồi ai cũng phải dòm ngó
Mày thàng công thì nhiều người phục
Đó là lúc mày nói lên tất cả
Còn hiện tại không có gì trong tay
Mày nói thì không ai nghe cả
Chỉ cười vào mặt khi Mày trắng tay
Khi nó năm mười ba tuổi
Nó tử mình cố gáng cho tấm thân
Nó luôn tử mình an ủi
Không cho mình nhiều lúc phải bân khuân
Giờ thì hai không hai tư
Nó Chả có gì ngoài hai bàn tay trắng
Nắm trên tay một lá bì thư
Gừi về nhà khi trời còn có nắng
Năy nó tròn hai mươi hai tuổi
phúc ngày đó giờ đã trưỡng thành
Đời nó có nhiều cái sui ruổi
Nó tự đạt cho mình cái tên thật mõng manh
Phúc vlog là tên nó tử đặt
Nhiều video hài kịnh trên mạng xã hội
Tội cho nó lúc thành đạt
Dù nó Cố gắng Mà không thể vựt trội
Nó luôn tìm đường đi mới
Dù nó mất vài thứ mà trời không cho
Đường mà không ai nghĩ tới
Nó lại nói đường này ông trời cho
Con người nó thật là lạ thường
Nó rất ghét đi theo con số đông
Ai cũng nói không được bình tường
Thế có ai làm được như nó không
Gia đình nó không giàu có
Nó thì chiểu khó đi bôn ba thật xa
Nhìn Nó như một cơn gió
Nơi nào khó thì nó gọi là nhà
Thôi cứ sống theo luật tử nhiên
Gặp cảnh nào ta diễn cãnh đó
Sống sao tử mình thấy bình yên
Nói liên thiên đôi khi lại vui đó