Chuyện xưa, chôn vùi theo bóng thời gian.
Mà nay sao lòng người người thay đổi, bạc đen nhắc thêm buồn.
Nhiều lần chợt nghe sao thấy lòng mình nhớ thương.
Kỷ niệm ngày xưa chưa phai mờ trong tiềm thức.
Gục đầu từng đêm nghe cô đơn đốt tâm tư,
Chuyện buồn ngày xưa đó muốn cố quên lại nhớ thêm.
Ngày xưa mỗi lần qua trước nhà em.
Lòng nghe bao ngập ngừng xao xuyến, sợ mẹ biết chuyện mình.
Đường vào nhà em qua lối nhỏ mòn có đôi.
Mỗi độ giàn hoa leo quanh nhà khoe nở tím.
Nàng thường cài hoa lên trên mái tóc nhung tơ.
Nguyện cầu cho hai đứa sẽ chẳng bao giờ cách chia.
Rồi thời gian trôi chia cách người đôi đường, tôi chưa ghé về thăm.
Sự nghiệp công danh, bao năm rồi tay trắng, lận đận vẫn còn mang,
Nhiều đêm cô đơn trong quán khuya tiếng nhạc
nghe như xoáy vào tim.
Chập chờn đâu đây, bên ly cà phê đắng, người tình hay dáng ai?
Chiều nay, tôi về thăm mái nhà xưa.
Tìm em nhưng em còn đâu nữa. Người xưa đã sang ngang rồi.
Một mình chiều nay trên lối nhỏ ngập lá bay,
Chợt nhìn giàn hoa leo quanh nhà đang nở tím.
Kỷ niệm ngày xưa trong tim nghe quá chua cay.
Lặng buồn tôi quay gót bỗng thoáng nghe lệ ướt mi.