Chiều lặng xuống cõi lòng cô quạnh
Ánh hoàng hôn nằm cạnh chân đồi
Mắt hướng nhìn dạ thấy đơn côi
Rồi nghĩ tới một thời thơ ấu
-Người có thấu bao lần đã hỏi
Cũng đôi lần tôi giấu niềm riêng
Nhớ người xưa đôi mắt nhung huyền
Tình yêu vỡ bởi duyên không nợ
-Nơi đất khách nhiều khi nặng nhớ
Thuở thiếu thời thường chở nhau đi
Bỗng trong tôi gợi chút xuân thì
Dù năm tháng vần thơ nhạt phai
-Tình xưa mãi còn ngân khúc hát
Tuổi hoa niên quên thật rồi sao
Giữa năm rồi hè cũng bước sang
Trong tiềm thức vẫn vang câu đợi
-Nàng phương đó ta lời nhắn gửi
Có điều chi nhắc tới nơi này
Bởi xứ người chỉ ngắm trời mây
Chiều buông lạnh tình đây lệ ứa
-Chuyện xưa cũ buồn nên kể hết
Nhớ em nhiều nhận kết đau thương
Ngó đằng xa chiếc lá rơi đường
Đành chấp nhận suốt kiếp tơ vương.