Nửa đời sầu...toàn lo âu
Nửa đời sương gió bao thăng trầm
Chợt nhận ra...tuyết rơi tóc xanh bạc dần
Lệ ta rơi...lòng ta đau
Vì cô đơn tổn thương ai màng
Tìm an yên...giữa bao chén say mà thôi
Người chê ta đắm chìm vào giấc mơ hão huyền
Mà đâu biết nhân gian phủ phàng
Bôn ba kiếp người cùng bầu rượu để vùi chôn buồn đau thế gian
Dù thanh xuân chẳng còn vẫn luôn cô độc màng chi bão giông khắp trời
Không oán hờn chẳng buồn phiền người nhìn xem có thấy ta rơi lệ chăng
Chẳng bận lòng...chẳng u mê
Chẳng lưu luyến xót thương hồng trần
Đời người như...bước qua bến mê lầm than
Lệ ta rơi...lòng ta đau
Vì cô đơn tổn thương ai màng
Tìm an yên...giữa bao chén say mà thôi
Người chê ta đắm chìm vào giấc mơ hão huyền
Mà đâu biết nhân gian phủ phàng
Bôn ba kiếp người cùng bầu rượu để vùi chôn buồn đau thế gian
Dù thanh xuân chẳng còn vẫn luôn cô độc màng chi bão giông khắp trời
Không oán hờn chẳng buồn phiền người nhìn xem có thấy ta rơi lệ chăng