Màn đêm dần bao vây lấy tôi
Kéo tôi nhấn chìm sâu trong nỗi đau
Ở nơi đáy vực của cuộc đời
Là khao khát chạm vào mặt trời
Tại sao nhìn xung quanh rất đông
Nhưng trong lòng tôi luôn trống không
Vẫn cố sức lam người hài lòng
Mà quên mất điều mình phiền lòng
Tôi luôn nói ai ơi phải thật mạnh mẽ
Nhưng đâu biết tôi như kẻ hèn yếu đuối
Tại sao muốn một lần là mình
lại chỉ sống làm người tàng hình
————
Trời cũng đổ mưa sau bao ngày dài
Vậy mà nỗi buồn kia sao vẫn ở lại
Nhặt vội những vấn vương
Tiếc nuối hay hoài nghi thì những tổn thương cũng đã hằn sâu thê lương
Hạnh phúc tựa như mây trôi lửng lờ
Thì thầm sẽ ổn thôi sau bao lần chờ
Tự mình ôm giấc mơ
Cứ ngỡ đã vượt qua để rồi hằng đêm vấn vương nỗi đau này đến bao giờ ?
Lần 2
Tôi chỉ muốn yêu thương tôi nhiều 1 chút
Tôi mong ước yên vui dù chỉ 1 lúc
Tại sao giữa hàng vạn ngàn người
Dường như chỉ còn lại một mình
Dịep khuc
Mải miết chạy theo đến lúc nhìn lại
Chỉ thấy bản thân (yếu đuối) cố chấp để tồn tại ( đến khờ dại )
Tự nhìn xem vết thương
Cúi xuống lau hàng mi ngập tràn giọt nước mắt rồi chẳng tìm ra hướng
Cảm giác nỗi đau kéo đến từng ngày
Chỉ ước được ai đưa tay nắm lấy
Khóe mi nhòe cay
Vẫn không đổi thay
Giấc mơ vẫn nguyên vẹn chẳng lung lay
Coda
Nỗi đau ngày hôm qua sẽ mãi bay xa
Để lại thấy trên môi nụ cười
Ngày mai dù có thế nào
Tôi vẫn ước ao hạnh phúc lớn lao
Ket
Tìm kiếm tự do sâu trong lòng mình
Lại vì thế dường như lại càng cô đơn
Vẫn tin 1 ngày
Sẽ có 1 người
Đến ôm lấy tôi những lúc yếu mềm