Có lẽ quá khó để quên một người
Sao cho nỗi nhớ kia được nhẹ vơi
Khi anh ngắm mây trôi trên bầu trời
Chỉ thấy môi em chợt cười
Nhịp đập trong tim
Ngân lên từng âm vang
Thời gian cứ thế trôi qua nặng nề mỗi ngày
Anh đã có thứ anh mơ nhưng không có em trong tay
Nhiều khi anh ngỡ quên rồi
Lại đau không nói nên lời
Vậy thời gian chỉ để quen với vết thương
Để quên mất cả đời
Thời gian chỉ là cái cớ để cho ta quen với cảm giác của nỗi nhớ
Đâu có ai dễ để mà quên được một người nhìn
áng mây trên bầu trời đưa tâm hồn ai với gió
Liệu có ai tính được thời gian là bao nhiêu?
Có định lí nào là phù hợp trong tình yêu?
Hồi ức tồn tại phía trong một vài lá thư
Và kỉ niệm đó hằn sâu khi ta nhìn lại quá khứ
Ta đã cố gắng để thay đổi là vì nhau
Ta đã cố gắng để nổi buồn đó qua…