Hỡi trời cao bao nhiêu? Hỡi đất dày bao nhiêu?
Mà để thân rong rêu, mãi ai oán khóc than mỗi chiều
Hoài nghi nhân sinh, phải chăng không bóng không hình
Cuối đoạn trình, chính nhân bặt vô tích
Trời trời đi thong dong, đất đất nằm cong cong…
Người người đi trên sông, lặng ôm sóng vỡ trong lòng
Người đời luôn xem ta, chẳng hơn một đứa trẻ dại,
Gánh dòng đời với bao vất vả nghiêng vai
Đk:
Hỡi nhân gian biết đâu nói nói cười cười
Ngày ôm bao đớn đau mới thấu lòng người
Người ta đấy, biết mặt biết tên, nhưng khó biết lòng.
Sâu rộng thơm thối.
Hỏi nhân gian biết đâu con người nhiều mặt
Vừa anh em đấy thôi, ngã xuống gọi thằng
Dễ vẽ mặt nhưng khó vẽ xương, thâm sâu khó lường.
Hỡi nhân gian biết đâu những người khù khờ
Đẩy ta xuống hố sâu, ngẫm chữ “ không ngờ”
Bỏ những thứ ta vừa mất đi , nuối tiếc làm gì ,xem là trả phí
Người ta hay ví von gió là hững hờ,
Mà nào đâu có ai thấy gió bao giờ
Cứ vô hình như luật nhân quả, vay thì phải trả..