Nơi đô thành xa xôi, bây giờ cũng chỉ một mình.Nơi quê nghèo giờ đây, mẹ cha trông ngóng tin con
Lại một mùa xuân giờ đây đang đến cận kề, sao con vẫn chưa về con thấy nghẹn ngào mẹ ơi!
Bao nhiêu mùa xuân qua, mà con vẫn ở xa nhà, nghe giao thừa bên tai mà con rưng ướt bờ mi,
cuộc đời mưu sinh thành đô gian khó trăm bề, mong sao đến xuân sẽ về sum họp cả nhà ta.
Sài Gòn xa xôi mà miền trung cách trở, vất vả bao tháng ngày nơi xứ người tha phương.
Mà chạnh lòng nhớ thương, miền quê nắng cháy da mòi, chợt cơn lũ quét sạch rồi, bao mái nhà nổi trôi
Mẹ hiền yêu ơi nhìn đào mai hé nở, nô nức tiếng reo hò, khắp phố phường đông vui, mà ngậm ngùi xót xa,
một mình con thui thủi, xuân xa xứ thật buồn, ai thấu hiểu được đâu, xuân xa xứ âu sầu của những người con tha phương.
Bao nhiêu mùa xuân qua, mà con vẫn ở xa nhà, nghe giao thừa bên tai mà con rưng ước bờ mi, cuộc đời mưu sinh thành đô gian khó trăm bề,
mong sao đến xuân sẽ về nhưng nào về được đâu.
Sài Gòn xa xôi mà miền trung cách trở, vất vả bao tháng ngày nơi xứ người tha phương.
Mà chạnh lòng nhớ thương, miền quê nắng cháy da mòi, chợt cơn lũ quét sạch rồi, bao mái nhà nổi trôi
Giờ này nơi đây, nhìn đào mai hé nở, nô nức tiếng reo hò, khắp phố phường đông vui, mà ngậm ngùi xót xa, niềm riêng nào ai có hiểu, xuân xa xứ thật buồn,
bên góc phòng quạnh hiu, cho con nhớ mẹ nhiều con biết phải làm sao
Sông kia nước chảy đôi dòng, lục bình theo nước lớn ròng mà trôi. Con đi đã mấy năm rồi. Sao giờ xuân đến còn dạt trôi phương nào.
Một câu hỏi thôi, mà lệ con ướt môi, mẹ ơi có hay con khóc nơi này.
Bên góc phòng quạnh hiu, cho con nhớ mẹ nhiều con biết phải làm sao.
Xuân sau đến con sẽ về, gia đình mình đoàn viên.