Vốn dĩ anh chưa bao giờ có được tình yêu
Thì nói gì đến chuyện trong hai ai nhớ ai nhiều
Chân tình ở đây, bình yên ở đây, anh cũng ở đây
Nhưng sao mọi thứ lại cứ xa tầm tay
Những thứ xung quanh vẫn hay gọi là phận duyên
Hóa cũng chỉ là món nợ người từng quyến luyến
Cứ ngỡ tưởng rằng sẽ mãi mãi ai biết sẽ hết vào ngày mai
Thà cô đơn còn hơn nhận lấy thương hại
Thế gian này người ta yêu nhau ai biết trước ngày sau
Tim loạn nhịp đập nhanh vạn lần cúi đầu thở sâu
Số phận người trả về nơi đúng với vị trí lúc đầu
Ngược đường ngược hướng ngược lối đi nhau u sầu
Giá như người cầm tay che ô cho nhau hết cuộc đời
Đã không ai phải rơi giọt nước mắt giữa bầu trời
Nắng đi nắng không về nữa chỉ thấy lại những cơn mưa
Có yêu có thương có đợi cũng