Vô tình mình chợt nhận ra nhau giữa phố xá thênh thang Nghe nghẹn ngào lặng nhịp tim đau, giữa những tiếng còi xe Sài Gòn nhộn nhịp quá, lòng người chật chội quá Khi em ra đi bỏ anh giữa những giấc mơ yêu đương phai nhàu Có phải chỉ mình anh nhớ em? Có phải mình quên nhau lâu rất lâu? Tiếng nói vẫn còn đâu đó, ấm áp vẫn còn mãi đây Khi anh giang tay ghì chặt lấy vai em khẽ run trong một chiều mưa Nơi này mình từng cầm tay nhau, anh nói giữ mãi không buông Trên đoạn đường trời chợt mưa, em hứa chẳng rời xa Sài Gòn giờ buồn lắm, lòng người càng buồn hơn Riêng anh cô đơn trong Sài Gòn mưa Có phải cuộc tình ta đã sai? Có phải mình xa nhau sẽ tốt hơn? Vẫn biết sẽ là nhung nhớ, vẫn biết sẽ còn mãi đây Ta chia tay nhau trong đêm hoang mang Sài Gòn nhiều mưa Sài Gòn vẫn cứ giăng đầy cơn mưa khi anh nhớ em Chạy ào vào mưa để dòng nước mắt anh được giấu đi (Có phải cuộc tình ta đã sai? Có phải mình xa nhau sẽ tốt hơn? Vẫn biết sẽ là nhung nhớ, vẫn biết sẽ còn mãi đây Ta chia tay nhau trong đêm hoang mang Sài Gòn nhiều mưa...)