Bà ơi! Tôi sẽ ra đi để đưa tiễn mùa thu vào trong một giấc mơ buồn bã. Rồi một chiều nào có dừng chân nơi quán lạ, xin bà hãy dành lại phút giây hoài niệm kẻ đăng trình ... Tôi đã ra đi là chấp nhận cho mình ... Một cuộc sống bên trời cô độc, như một loài chim buồn lạc lõng giữa đêm sương. Bà ơi! Nếu một phút giây nào bà chạnh nhớ thương đến một kẻ đã cùng bà hẹn ước, thì xin bà hãy quay về nơi kỷ niệm và khóc cho nhau vài giọt lệ ban đầu.