Em ơi xin đừng tin, ở đời làm gì có ngôn tình
Chẳng ai thức thâu đêm chỉ để ngắm bình minh
Vì khi người ta cô đơn, chỉ muốn tìm đến men say giải sầu
Cố quên nỗi buồn, lại càng nhớ đến ai đậm sâu
Thôi hãy quên anh ta, vì họ đâu thương em mặn mà
Bỏ mặc riêng em một mình chơi vơi xót xa
Cố níu lấy bàn tay mà người ta vờ như xa lạ
Vô tâm hững hờ, dại khờ vẫn không nhận ra
Đừng vì phút yếu đuối mà em đánh rơi nụ cười
Tất cả qua rồi, thôi đừng bận tâm tới
Hằn lên trên đôi vai là bao tháng năm mệt nhoài
Tiếng nấc nghẹn ngào, ngậm ngùi biết nói cùng ai
Bình minh ơi ngủ đi, đừng đánh thức em tôi làm gì
Hai chữ “ngôn tình” đã khiến em mờ đi lý trí
Bằng lăng hoa tỏa hương, còn em rối ren tơ vương trong lòng
Biết đến bao giờ, mới tìm được người thương em thật lòng.