Dáng ai đứng như nắng bừng lên sớm mai
Mượt óng Ngọc Ngà Phương Đông e ấp ngại
Cánh hồng ướp mây trắng làn môi đắm say
Tuyết cũng nhường những nhung huyền lướt trên da nàng
Bóng ai giữa màn sương tỏa hương gió bay
Một thoáng Ngọc Ngà Phương Đông thương đến vậy
Núi nghiêng xuống chào em, ngàn tinh tú cúi đầu
Ngỡ như người giáng xuống trần vì ai...
Người con gái Phương Đông là em
Gấm nhung nào sánh bằng
Hoa nào dám nở bung trên ngón tay nàng
Ngọc ngà quá Phương Đông huyền hoa
Cánh thiên nga giữa trời
Trăm dặm xa bay đến thiên hà ( gian trần )
Ai kết muôn sao thành đôi cánh em
Phương Đông u huyền trong đôi mắt nàng
À ờ ơ ơ Núi Non Xa
Qua hết non cao đại dương sóng trào
Nghiêng nước nghiêng thành chim sa cá lặn
Là em người con gái Phương Thùy