Một mình tự kỷ đọc thoại riêng em cùng với biết bao nhiêu phiền muộn
Hạnh phúc lưng chừng khiến em chiềm đắm căn bản chỉ là lời nói suông
Do em cố chấp tin tưởng quá nhiều em mang chữ lụy em chẳng hay
Khi anh quay lưng khóc cạn nước mắt …Liệu ai sẽ nhìn thấy
Từng giọt nước mắt đan xen hoài niệm gạt bỏ tất cả từng dựng xây
Chính là con bé năm nào vẫn đợi tìm mãi ký ức chẳng còn đây
Vết thương bình thường đã rất đau nhưng ở trong tim ai sẽ thấu
Vì ở trong tim hằng vết thương lòng vắt cạn đau thương đã rất sâu
Chính ai tạo ra nụ cười nước mắt em sẽ tìm đâu người chữa lành
Trái tim khép lại đừng cố mở ra mặc kệ xung quanh em lẫn tránh
Lùi về một bước nhìn nhận tất cả có phải là em đây đã sai
Trông đợi một điều chẳng bao giờ có mà vẫn cứ luôn ảo tưởng mãi
Anh hãy đi đi nơi đây em ổn đừng quan tâm em anh thương hại
Vì lúc bắt đầu cho đến kết thúc căn bản hai ta chẳng tương lai
Chỉ là do em dối lòng mơ mộng níu kéo cuộc tình mãi không thành
Như bồ công anh nhẹ bay theo gió mà đã quên đi không đôi cánh
Anh ơi em biết đi tìm đâu những ngày bình yên ta chung lối
Sao giờ chỉ toàn là nước mắt chúng thay phiên ướt ngập đôi môi
Hành trình ta đến bên nhau thật không dễ anh lại nhẫn tâm đành vùi lấp
Ta bước qua nhau tư cách người dưng trên phố đông người đầy tấp nập
Biết nói gì đây muốn níu tay anh nhưng liệu anh có quay trở về
Bên anh giờ là một người khác hạnh phúc lưng chừng gọi là thế
Em đã quên rằng mình đã kết thúc mà vẫn cố chấp một niềm tin
Tình cảm vung đầy sẽ như xưa em luôn biện minh cho chính mình
Em tự hỏi lòng là mình cần gì không thể buông bỏ người đã xa
Tự trách bản thân do em hèn nhát chẳng dám đối diện với sự thật
Cứ thế bất lực chỉ mang lên nhạc trúc hết tất cả nỗi lòng mình
Từng dòng lyric chỉ hướng về anh em luôn ngụy tạo một niềm tin
Chỉ mong một lần anh lướt qua có thể nghe được dòng tâm sự
Là một bài nhạc mang theo câu chuyện mà bấy lâu nay em ôm khư
Có lẽ với anh em không là gì nhưng về phần em anh là tất cả
Cứ nghĩ không anh em như thiếu nước mất đi sự sống của loài cá
Giá như anh hiểu là ở phía sau luôn có một người luôn chờ đợi
Hãy dừng bước chân đừng bước thêm nữa em cố bước theo em rã rời
Không còn đuồi kịp đôi chân đã mỏi ngã gụy giữa đường chỉ mình em
Em mới nhận ra cô đơn le lỏi tình cảm em trao anh đã ném
Anh đã từng nói anh sẽ cùng em bước hết chặn đường này kia mà
Chỉ thoáng trôi qua chiếc gương đã vỡ sao có thể ghép từng mảnh rã
Đã từ rất lâu em mất tất cả nhưng đã chối bỏ vì yêu anh
Em đã mê muội và không nhận ra mọi thứ đã không còn anh bên cạnh