Quán cafe ở nơi góc phố, và sự nhẹ nhàng của nhạc không lời
Sự lắng đọng khiến cho anh nhớ về những sự việc xảy ra trong đời
Một chút ngậm ngùi khi anh nhớ lại, về một tình yêu bây giờ đã xa
Nhân duyên thay đổi là chuyện khó tránh, và trong số đó cũng có cả ta
Mọi thứ bắt đầu bằng một lời chào, để rồi kết thúc bằng một lời chào
Phải chăng vì mình đã quá hiểu nhau, cho nên bây giờ chẳng nói lời nào
Khi yêu thương trở thành im lặng, và mình trở thành quá khứ của nhau
Thì những thói quen sẽ thành nỗi nhớ, vì ngay bây giờ chẳng có nữa đâu
Theo dòng nỗi nhớ, ở trong vô thức, anh lại tìm vào facebook của em
Thấy bài đăng mà em chia sẻ, cảm thấy mệt mỏi vào lúc nữa đêm
Muốn gửi tin nhắn để hỏi thăm em, đã có chuyện gì xảy ra vậy
Nhưng mà danh phận một từng thương, trở thành nguyên nhân ngăn anh lại
Cả một vùng trời đang quay về đây, những mảnh kí ức ghép lại hoàn chỉnh
Ly cafe trở nên thật đắng, khi nhìn khuôn mặt trong màn hình
Anh mặc kệ dòng người ngoài kia, chìm mình trong những đoạn phim cũ
Khi mà nỗi nhớ quay lại lần nữa, nỗi đau nỗi buồn cũng đến nữa
Làm sao có thể để nơi anh này được một lần chạm ánh bình minh?
Khi trời lên nơi anh vẫn tối anh tiếc thay cho cuộc tình mình
Đến lúc ra đi không tiếng chào hỏi dù bao nhiêu năm thuộc về nhau
Anh biết vẫn yêu nhưng càng tiếp tục thì chỉ thêm đau ta về sau
Nơi anh quán trọ là nơi em đến khi xong việc thì em bước đi
Dấu nỗi buồn sau lớp hành trang là thứ anh cần không để ước mi
Ta thuộc về nhau nhưng chẳng phải vì khi bên nhau ta lại càng thêm sầu
Vậy chén rượu này anh xin uống hết gặm nhắm nỗi buồn thành cơn đau
Anh đã từng để ký ức đánh mình gục ngã qua bao năm
Đến mức anh lụy khi em ra đi tim anh như ngàn vết dao đâm
Anh không thể dối ràng buộc mình... vết đổ đã nhơ thấm cuộc tình
Quá khứ là thứ anh tìm sau bao nhiêu năm anh đã bỏ mặc mình
Em hãy cho anh biết đi... người cũ như anh tiếc chi
Rồi nếu một mai khi ta gặp lại liệu có cho nhau hối tiếc vì
Rằng đôi ta đã từng có những nụ hôn ta từng cho
Cảm giác hạnh phúc đến lúc tan vỡ anh cũng đã quen xin đừng lo
Đêm nay vẫn thế anh vẫn la cà góc hẻm đến những hàng quán quen
Để tìm lại chút mùi hương còn vương đâu đó vẫn còn bóng dáng em
Sau khi chia tay đâu phải là anh không thể quen được người mới đâu
Chỉ vì anh sợ kỷ niệm đôi ta vẫn còn hành hạ tim tấy đau
Ta trao nhau rất nhiều kỷ niệm và dày vò nhau hàng tỉ chuyện
Và vẫn gặp nhau mỗi khi thấy buồn như ta lưu đày trong "Kỷ Viện"
Mọi sự áp đặt giải tỏa cho nhau... biết đến khi nào có lối thoát
Bấy lâu anh nhận ra con tim mình thì giờ cũng đã dần thối nát
Làm sao có thể để nơi anh này được một lần chạm ánh bình minh?
Khi trời lên nơi anh vẫn tối anh tiếc thay cho cuộc tình mình
Đến lúc ra đi không tiếng chào hỏi dù bao nhiêu năm thuộc về nhau
Anh biết vẫn yêu nhưng càng tiếp tục thì chỉ thêm đau ta về sau
Nơi anh quán trọ là nơi em đến khi xong việc thì em bước đi
Dấu nỗi buồn sau lớp hành trang là thứ anh cần không để ước mi
Ta thuộc về nhau nhưng chẳng phải vì khi bên nhau ta lại càng thêm sầu
Vậy chén rượu này anh xin uống hết gặm nhắm nỗi buồn thành cơn đau