Chốn Phương Nam thường có
Loài cây mang tình yêu cháy bỏng
Nỗi cô đơn thầm thĩ tả sao hết lòng ta
Giấc mơ tươi đẹp nơi “tình sâu ý nặng”
Chân tình như chén rượu cay lấp loáng tâm tư
[ĐK]
Cầu nhân duyên “trường trường cửu cửu”
Mà nỗi tương tư chôn lại cõi lòng
Thầm thương ai thầm nhớ ai cớ sao sợ ai thấu?
Rồi xuân sang hồng đậu đã chín
Người có xa xôi phương Nam hái về?
Chàng nơi đâu, chàng đến đây nói câu “yêu nàng”