Man mác chiều buông lơi dòng sông Lam xanh vời vợi.
Sương giăng mờ chân trời mây ngang trên đỉnh non xa
Vì câu ví dặm hôm qua, lời thương anh còn giữ
Hay đã theo em về biền biệt xa xôi
Câu ví dặm ai ơi còn vương bao năm chờ đợi.
Em thương (à….) anh rồi, em nỏ giận anh mô
Rứa mà nay nắng cháy bãi ngô vàng bên nớ
bên ni buồn chơ vơ.
Còn lại đây hoang vắng, khi con sông đưa thuyền rời xa.
Chiều lang thang lê bước bâng khuâng giữa mây trời thướt tha.
Đã mấy mùa đi qua, răng em chưa trở lại.
Rồi anh biết trao, trao câu ví dặm cho ai.
Người nơi phương trời xa đó quên đi bao câu thề ngày xưa,
để riêng anh đơn bóng thêm hiu hắt đôi bờ nắng mưa.
Đành trách người thôi, đừng trách câu ví dặm.
Ai đánh rơi câu hát nơi đâu hững hờ.
Man mác chiều buông lơi dòng sông Lam xanh vời vợi.
Sương giăng mờ chân trời mây ngang trên đỉnh non xa
Vì câu ví dặm hôm qua, lời thương anh còn giữ
Hay đã theo em về biền biệt xa xôi
Câu ví dặm ai ơi còn vương bao năm chờ đợi.
Em thương (à….) anh rồi, em nỏ giận anh mô
Rứa mà nay nắng cháy bãi ngô vàng bên nớ
bên ni buồn chơ vơ.
Còn lại đây hoang vắng, khi con sông đưa thuyền rời xa.
Chiều lang thang lê bước bâng khuâng giữa mây trời thướt tha.
Đã mấy mùa đi qua, răng em chưa trở lại.
Rồi anh biết trao, trao câu ví dặm cho ai.
Người nơi phương trời xa đó quên đi bao câu thề ngày xưa,
để riêng anh đơn bóng thêm hiu hắt đôi bờ nắng mưa.
Đành trách người thôi, đừng trách câu ví dặm.
Ai đánh rơi câu hát nơi đâu hững hờ.
Còn lại đây hoang vắng, khi con sông đưa thuyền rời xa.
Chiều lang thang lê bước bâng khuâng giữa mây trời thướt tha.
Đã mấy mùa đi qua, răng em chưa trở lại.
Rồi anh biết trao, trao câu ví dặm cho ai.
Người nơi phương trời xa đó quên đi bao câu thề ngày xưa,
để riêng anh đơn bóng thêm hiu hắt đôi bờ nắng mưa.
Đành trách người thôi, đừng trách câu ví dặm.
Ai đánh rơi câu hát nơi đâu hững hờ.