Từ ngày cha đi bao nhiêu mùa nắng tàn,
Con vẫn chờ vẫn ngóng đêm đêm.
Mỗi sớm mai lên chén trà con rót, sao cha không về?
Trà nguội lạnh dành ai?
Từ ngày cha đi căn nhà thêm trống trải,
Ngày thêm dài cô quạnh góc vườn xưa.
Ngõ vắng mong cha mỗi chiều mỗi sớm,
Xiêu xiêu dáng gầy thả bước vào hư không.
Ước một lần trở lại những ngày thơ,
Để được gần cha dẫu ngày xưa vất vả.
Mỗi bát cơm thơm, mỗi trang vở nhỏ,
Ấm cả tình cha cho con lớn nên người.
Gió se lòng cả những lúc xuân sang,
Tóc con bạc thêm, đêm dài theo trăn trở.
Dẫu con đã qua bao sông dài biển rộng,
Mỗi buổi chiều lên con nhớ cha thật nhiều