Nắng vẫn rơi bên thềm, vương sỏi đá
Gió kéo mây đi rồi, bay về đâu?
có biết đâu khi nào, thân này gió lay?
có một người ngồi đấy vài lần
vội đến và rồi vội đi
da da da da da da ...
vers 1:
Rồi buổi chiều ngày hôm ấy sài gòn mưa
Ta lại xoay dòng thời gian,nơi lần đầu tay còn chưa
Gửi cho nhau những tinh khôi,những rung động từ đáy mắt
Trên chiếc xe tiếng cọc cạch vẫn còn đùa dù máy tắt
Chiếc đèn đỏ..gốc phố củ vội đổi màu
Ở chổ này ta từng cười,ta từng yêu,từng dỗi nhau
Ta từng tìm..rồi từng đi qua nhau
Ta từng về chung một lối,giờ rẽ hướng khi ta dau
Vẫn chiếc xe hôm nào, vẫn còn đấy
vẫn xấp thư úa màu, không cần tem
đến đến tay em rồi, sao lại chẳng xem
gửi một người lẽ sống một đời
mùi nắng vẫn còn nhẹ vương
da da da da da da ...
vers 2:
Chắc có lẽ ta vội vã nên đánh rơi những yêu thương
Ta chen chút giữa dòng đời,khi ban mai tìm lại sương
Rồi nơi đó ta bỏ quên những ô trống trên đôi tay
Những ký ức thở mặn mà,những hành trình của mỗi ngày
Uh..không sao,ta lại về cùng nổi đau
Mong ngày mai giữa sài gòn,vô tình gặp chào hỏi nhau
Gửi cho em một cánh thư nét còn ngã,mực còn ấm
Và trọn vẹn cả yêu thương như lần đầu ta đến thăm
Ta từng nghĩ lối mình về sẽ ngập tràng hoa
Rồi lạc loài những yêu thương,nhặt vụng vỡ nhìn nàng xa
Em ơi có thấu được ta cô đơn từng đêm vắng
Ta thưởng thức từng u hoài chờ bình minh đến thêm nắng
Còn mộng ước ngày nắng vàng trên mái tóc em
Những dỗi hờn chẳng xoa dịu làm em khóc thêm
Còn quan tâm chẳng bao giờ em hiểu thấu được
Là âm thầm đi theo sau những đoạn đường ướt
Gió mịt mù thổi trắng nền nhà
bật khóc khi nào chẳng hay
cát bụi mờ và mắt nhòe dần
còn đứng nơi đây chờ ai?