Bước thật chậm lẻ loi mình ta rời xa
nhạt nhòa từng nơi che đi từng dòng mi ướt
kìa là con phố lóng lánh đoạn đường rất xa
dẫu đoạn đường ngày nào đắng cay mình ta mình ta mình ta chỉ còn ghế ngồi
chỉ là con phố thiếu vắng nụ cười người bước đi thế nào
Để mình ta sưởi ấm ngày cũng nỗi đau
đợi chờ cơn gió thét gào đợi chờ bóng ai bước vào
nhưng ta vẫn chờ giấc mơ.
và một điều ước, lặng thầm phút giây mình ta
chỉ cần thấy em bình yên bình yên bình yên lòng này vui mấy
và một điều ước , rằng người sẽ quay về đây
lòng người sẽ chẳng đổi thay đổi thay đổi thay chỉ là ước thôi
ly cà phê càng thêm đắng , con người ta giờ trống vằng mà thôi
rằng em có biết bao nhiêu người đưa đón , sao em còn quay lưng để chờ tôi
cứ mãi hy vọng càng làm thấy đau .. vết trắng muôn màu càng in khắc sâu
cầu mong cho em sẽ mãi được hạnh phúc , không phân vân và âu lo về sau
chỉ là con phố thiếu vắng nụ cười .người bước đi thế nào
rằng mình ta sưởi ấm ngày cũng nỗi đau
đợi chờ cơn gió thét gào đợi chờ bóng ai bước vào
nhưng ta vẫn chờ giấc mơ
chỉ là con phố thiếu vắng nụ cười .người bước đi thế nào
rằng mình ta sưởi ấm ngày cũng nỗi đau
đợi chờ cơn gió thét gào đợi chờ bóng ai bước vào
nhưng ta vẫn chờ giấc mơ
và một điều ước, lặng thầm phút giây mình ta
chỉ cần thấy em bình yên bình yên bình yên lòng này vui mấy
và một điều ước , rằng người sẽ quay về đây
lòng người sẽ chẳng đổi thay đổi thay đổi thay chỉ là ước thôi