Tình ta như hai mảnh ghép
Liệu có phải tình một đêm?
Cuồng cháy đôi khi hờ hững đôi khi
Thật vô lý!
Và ta yêu nhau đến mức,
Chẳng nói gì cũng tự hiểu
Người ôm đôi vai và kẻ ôm đôi vai
Chẳng ai cần ai
Một kẻ thật lòng và một kẻ đau lòng.
Liệu có thể nên vợ thành chồng?
Người mang tổn thương, người chưa từng vương
Giữ nhau sao được.
Người cũng không thật, tình cũng không thật
Thực ra bao lâu nay chẳng có chi là thật
Chỉ có nỗi đau
Từng đêm cào cấu tim anh là thật
Chẳng khóc chẳng cười,
chẳng điên chẳng loạn,
Chi có ánh mắt ấy vô hồn
Là thứ nỗi đau âm ỉ luồn sâu
Phút giây ban đầu
Trả biển cho thuyền, trả những ước nguyện.
Cầm cố giữ chỉ cố chuốc thêm ưu phiền.
Trả anh lại đây..
Mình chia tay nhau hóa ra lại may...
Người mắc kẹt trong quá khứ
Vì tổn thương vẫn còn giữ
Còn thương anh ta, người yêu thêm ta
Thật lòng quá
Thì ra yêu cũng mất phí
Uổng phí bao ngày cùng nhau
Mình buông nhau đi
Ừ mình buông nhau đi
Cớ sao phải nghĩ