Phải e không?
Có phải là e khi xưa đấy không?
Lòng son đau sao bơ vơ dưới trời đông.
Em bây giờ cao sang cùng người e lấy làm chồng anh đến gần có phiền e không?
Bước em đi an yên dường như cũng vơi ít đi vì a thấy nước mắt vươn trên hàng mi.
Anh biết mà ở nơi người ta chỉ nghỉ về tiền đến chữ tình cũng bị sai khiến
Đk : Ngày em đi trời mưa rất lâu cuốn hết đi nức nở u sầu về đi e còn chi nữa đâu?
Chẳng còn gì nhau , mình vốn chỉ là kẻ ở xa giữa thanh xuân và phải kẻ lạ ném cho nhau chút đau lòng rồi đi qua .
Đừng khóc nữa thời gian lướt mau cuối thanh xuân là tóc phai màu.Về đi em thời gian cũng không đứng đợi mình đâu? .
Cảm ơn e ngày ấy bỏ đi để cho anh một lối để về lối đi này yên bình và đẹp vô kể