Chín đợi mười chờ,người đã quên rồi, người bỏ ta đi
Trăng thề còn đây, dòng sông còn đó, con nước vẫn vơi đầy
Ngày nào chốn đây, tay cầm đôi tay,ai hẹn hò cùng anh xây tương lai
Phố thị đèn màu, cuộc sống sang giàu chẳng làm anh đổi thay
Những nụ tầm xuân, không làm xao động, lòng vẫn yêu em hoài
Vẫn nhớ dòng sông, nhớ người con gái
Tóc thề ngang vai chờ ngóng anh bao ngày.
Nhưng ai ngờ đâu, khi anh trở lai
Dòng sông vẫn đây nhưng người xưa nào thấy
Lục bình trổ bông, tím cả dòng sông thay bằng xác pháo hồng
Em bước theo chồng, thôi đành từ đây còn chi nữa mà mong
Ai đã đổi thay quên câu ước thề
Bỏ lại dòng sông con đò xưa giờ không bến
Đò tìm về đây, một lòng thủy chung sao người thay đổi lòng
Bến xưa không chờ… con đò bơ vơ mình anh giữa đôi bờ.